Ở nước Câu Di Na Kiệt có vị trưởng giả tên là Thuần Ðà, cùng 5000
vị trưởng giả nghe tin Phật sắp nhập Niết bàn, liền đến đảnh lễ khóc lóc mà
bạch Phật rằng:
- Xin Ngài từ bi thương xót chúng con. Xin Ngài ở lại lâu
thế gian, đừng vội nhập Niết bàn. Xin Ngài thọ lãnh lễ cúng dường này để chúng
con được công đức và sớm giải thoát.
Ðức Thế Tôn bảo Thuần Ðà:
- Ta nay vui lòng thọ lãnh lễ cúng dường cuối cùng của ông. Các
ông chớ có sanh lòng ưu não chính nên phải sung sướng hoan hỷ, đừng có thỉnh
cầu Như Lai ở lại lâu làm gì.
Các ông thử quan sát mà xem, ở đời mọi vật đều vô thường, hết thảy
chúng sanh cũng lại vô thường. Dầu ở lâu trên đời rồi cũng có ngày diệt tận.
Tuy sanh trưởng thọ yểu, mạng sống cũng có lúc bị tổn hoại. Mạnh rồi sẽ bị bệnh
bức khổn, người sống rồi phải chết, đâu có thể thường tại lâu ngày, cho đến vợ
con, vàng bạc, voi ngựa cũng chịu luật vô thường chi phối. Những kẻ thân thích
nhất ở trên đời cũng phải chịu biệt ly, duy có bốn món họa lớn chi phối con
người là sanh, lão, bệnh, tử.
Thuần Ðà nghe nói lại càng khóc lóc thảm thiết, khẩn cầu Như Lai ở
lại. Ðức Phật lại bảo:
- Ông chớ nên khóc lóc làm loạn động tâm niệm. Hãy bình tĩnh suy
xét. Nên biết rằng tất cả pháp hữu vi đều không kiên cố chân thực.
Thuần Ðà lại bạch Phật:
- Ðức Như Lai không thương xót chúng con nên không ở lại trên đời.
Thế giới này mà không có Như Lai thời vắng vẻ trống rỗng như hư không, làm sao
chúng con lại không than khóc được.
Ðức Phật lại phải dạy rằng:
- Ðức Thế Tôn thật vì có lòng thương tưởng chúng sanh và các ông
nên mới nhập Niết bàn. Hết thảy Phật pháp đều vô thường, hết thảy pháp hữu vi
cũng đều vô thường…
MINH CHÂU
Nếu không có cái sanh, cái già,
cái bệnh, cái chết thì Ðấng Như Lai cũng chẳng giáng trần làm gì và Phật pháp
cũng chẵng có cơ hội để rải tủa ánh sáng siêu việt khắp trong thế gian.